|
Quê hương tôi |
Quê hương tôi
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nhỏ, cuộc sống không khá giả nhưng rất bình yên. Hằng ngày chơi chung với đám bạn trong làng, đi học một lớp cùng với nhau, cuộc sống đơn sơ là thế. Những tháng hè năm xưa được nghỉ tới 3 tháng không phải như bây giờ, hè là thời gian vui nhất. Lúc đó buổi trưa nào mấy đứa bạn cũng rủ nhau ra chơi nhiều trò rất vui, trò chơi bắn vòng, chơi khẳng, rồi chơi củi. Ban đêm những trò chơi "kinh điển" được diễn ra hết sức gay cấn là trò trốn bắn, trốn tìm. Những đêm trăng của mùa hè, những con mắt tinh nghịch và ngây thơ ấy đã tạo nên khung cảnh tuổi thơ và quê hương đẹp đến lạ thường.
|
Một cảnh chơi trốn bắn |
|
Chơi gì đây quên tên rồi
|
|
Câu cá ngày hè |
Quê hương mùa mưa lũ
Những mùa mưa tới là những nỗi lo ùa về từng căn nhà nhỏ ở quê hương tôi, khi còn nhỏ đâu biết nỗi lo của Cha mẹ đâu. Suốt ngày đi học về chỉ biết chơi và học thôi, Cha mẹ lo cho từng bữa ăn giấc ngủ, những lúc trời mưa tôi với đám bạn hay nằm trong một góc nhà đã được Cha tôi lót cho những tấm rơm khô, mùi thơm của cây lúa đã ru tôi những giấc ngủ say của tuổi thơ, tôi hít đầy lồng ngực mùi thơm cỏ dại ấy. Thương Cha mẹ tôi vất vả sớm chiều lo cho từng bữa ăn cho anh em tôi, những khi mưa lũ về là lúc Cha mẹ vất vả nhất, mùa màng mất hết, những cây cối trong vườn bị nước ngập chết hết, những lúc mưa to gió lớn những mái tôn ở phía sau nhà cũng bay theo luôn. Những bữa ăn ngày mưa với những thức ăn đạm bạc như nhút, cà, cá bể kho mặn. Mưa mấy ngày liên nhìn ánh mắt Cha mẹ đăm chiêu lắm, lo nghĩ ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết cầu nguyện cho trời đừng mưa nữa cho con cái đi học, để tìm kiếm thức ăn... Khi mưa lũ đã rút đi, nó cũng lấy hết biết bao nhiêu thứ, đồng xanh giờ chẳng một mùa trắng và mùi hôi thối vì cây lúa bị ngâm mấy ngày, vườn cây giờ hoang tàn chẳng còn gì. Khi lớn lên mới biết được nỗi khổ của những đấng sinh thành lúc bấy giờ, chắc nhiều đêm Cha mẹ đã khóc, khóc vì thương con, khóc vì tương lai của con. Nhưng con ngây ngô đâu biết, những mùa mưa lụt tới cùng với đám bạn đi bắt cá, chèo nốc đi chơi, ngắm nhìn bước ngập bao la sao mà vui thế. Cha mẹ lại thêm lo lắng cho những đứa con vì xung quanh chỉ có nước lũ, sợ con nguy hiểm, sợ nhiều điều lắm
|
Đi học mùa mưa lũ |
Quê hương mùa đông lạnh lẽo
Tôi nhớ những mùa đông lạnh lẽo và giá rét ở quê hương tôi, vùng quê nằm ở Bắc trung bộ nơi lạnh lẽo nhất của miền Trung. Mùa đông một vật không thể thiếu khi đi tru(trâu) cũng phải mang theo đó là lò lửa(lò lửa được làm từ vỏ của hộp sửa ông Thọ, mài nắp ra, đục lỗ thông gió, đục lỗ để xỏ quai cầm) củi đốt bấy giờ nhỏ nhắn lắm đó là những vỏ bích đàn(bạch đàn) khô, khi muốn nó cháy thì chỉ cần mồi lửa vào lò cho vỏ bích đàn vô là cháy ầm ầm, khi nào mà lửa tắt thì quay lò vù vù cái là lại được xông khói. Mỗi đứa mỗi cái ống như vậy, um lên là khói trắng bay che phủ một vùng của miền quê. Mùa đông lạnh lẽo đến cũng là lúc mà mưa bay bay xuất hiện, mưa ướt mặt đường, đi học phải cầm dép chứ mang vô chân là đứt dép luôn do đường lầy lội dính như keo. Trời mùa đông khoảng 6h chiều là trời đã tối tăm mù mịt rồi, tối đến khoảng 9h là không thấy bóng đèn nào nữa hết. Ở quê ngủ rất sớm.
Quê hương tôi là thế đó, hai mùa mưa nắng. Nắng thì rất nóng, nóng đến cháy da, còn cái lạnh thì cắt da, cắt thịt.
Đất quê tôi cày lên sói đá.